Hồi ký Alex Ferguson - Alex Ferguson / NXB Trẻ

Cuốn sách là câu chuyện của vị HLV xuất sắc, bắt đầu từ Govan, một thị trấn đóng tàu tại Glasgow, trải dài qua sự nghiệp huấn luyện lừng lẫy, với 27 năm thành công cùng Manchester United.

Chiến dịch cuối cùng của Alex Ferguson

Chiến dịch cuối cùng của Alex Ferguson

Phần thưởng cuối mùa là danh hiệu vô địch Premier League lần thứ 20 của câu lạc bộ.

Chúng tôi không phải là những người xa lạ đối với những cá nhân có tài năng kiệt xuất, nhưng chúng tôi phải mất một khoảng thời gian mới có thể hiểu được Robin van Persie xuất sắc như thế nào.

Chất lượng của những pha chạy chỗ từ cậu ấy là điều không phải ai cũng thấy ngay được, ngay cả những cầu thủ thông minh nhất của chúng tôi. Ngay cả Paul Scholes và Micheal Carrick, hai trong số những chân chuyền tốt nhất mà tôi từng có, cũng gặp rắc rối khi lần đầu phải theo kịp tốc độ di chuyển của Persie.

Robin là ánh sáng dẫn đường trong mùa giải cuối cùng của tôi trên cương vị huấn luyện viên trưởng của Manchester United. Mùa giải này chúng tôi đã trở thành đội đầu tiên giành được 25 chiến thắng trong 30 trận đấu đầu tiên.

Phần thưởng cuối mùa là danh hiệu vô địch Premier League lần thứ 20 của câu lạc bộ. Chúng tôi đã giành lại chiếc cúp Premier League từ tay Manchester City khi giải vẫn còn bốn vòng đấu.

Van Persie là bản hợp đồng chuyển nhượng quan trọng cuối cùng của tôi và những bàn thắng của cậu ấy, một số có thể xem là tuyệt vời, đã mang thêm một phẩm chất kiểu như Cantona vào một đội bóng vốn đã rất xuất sắc.

Trước khi giải nghệ, Sir Alex đã giành chức vô địch Premier League thứ 13 cùng MU. Nguồn: Eurosport.

Trong nửa đầu mùa giải đó, đã có những lúc chúng tôi thi đấu không chắc chắn. Chúng tôi đã chơi lạc lối quá nhiều lần vì sở thích của tôi trước khi thi đấu chặt chẽ lại từ tháng một trở về sau.

Vị trí thủ môn thật phức tạp. De Gea bị viêm răng và cần phải mổ để nhổ hai chiếc răng hàm trong của cậu ấy. De Gea đã vắng mặt vài trận đấu với lý do đó và Anders Lindergaard đã không phạm phải sai lầm nào ở vị trí thủ môn. Cậu ta thi đấu tốt tại Galatasaray và khi đối đầu với West Ham.

Khi đó, lời nhắn của tôi cho De Gea là tôi cần phải công bằng với Anders. Nhưng sau chiến thắng sít sao 4-3 trước Reading vào ngày 1/12, De Gea đã trở lại và chơi tốt suốt nửa cuối của mùa giải, đặc biệt khi cậu ta tỏa sáng trong trận hòa 1-1 tại Real Madrid vào tháng hai.

[…]

Từ tháng 1/2013 chúng tôi thực sự thẳng tiến tại giải Premier League, tạo áp lực nặng nề lên Man City suốt cuộc đua. Tôi hiểu rõ MU đang bị khựng lại, nên cảm giác giải thoát và khuây khỏa chỉ đến thực sự vào cái đêm chúng tôi đánh bại Aston Villa để giành được danh hiệu vô địch mà thôi.

Tất nhiên chúng tôi sẽ giành được chức vô địch, nhưng việc kết thúc hành trình này vào tháng tư và ngay trên sân nhà Old Trafford vẫn mang lại cảm giác thỏa mãn. Tôi như muốn bùng nổ.

Trong các trận đấu sau đó, tôi vẫn tiếp tục duy trì các buổi nói chuyện với đội và chuẩn bị cho các trận đấu thật tốt. Tính chuyên nghiệp của Manchester United vẫn được duy trì nguyên vẹn.

Thất vọng duy nhất đương nhiên là việc thua ở vòng 16 đội tại giải Champions League trước Real Madrid, trong một trận đấu mà tình huống đáng nhớ nhất là quyết định lố bịch đuổi Nani ra khỏi sân của trọng tài người Thổ Nhĩ Kỳ Cuneyt Cakir, chỉ vì một tình huống tranh chấp vô thưởng vô phạt.

Trong trận lượt đi tại Tây Ban Nha, chúng tôi đã có màn trình diễn tuyệt vời, tạo ra 20 phút đầy bão táp vào đầu trận đấu. Chúng tôi đã có thể ghi được 6 bàn thắng. Do đó tôi không hề sợ phải đối đầu lại với đội bóng của José Mourinho trên sân nhà.

Chúng tôi đã có một kế hoạch tốt cho trận đấu, năng lượng của chúng tôi dồi dào và chúng tôi đã buộc thủ môn của họ phải có ba hay bốn pha cứu thua tuyệt vời, trong khi David de Gea hiếm khi phải làm việc.

Nani bị đuổi vào phút 56 vì nhảy lên tranh bóng và đã có va chạm nhẹ với Álvaro Arbeloa, và trong 10 phút sau đó chúng tôi đã nỗ lực duy trì thế trận. Chúng tôi thực sự bị sốc vì chiếc thẻ đỏ này.

Rồi Modric đã giúp Real có bàn thắng gỡ hòa cho bàn phản lưới nhà của Sergio Ramos, kế đến Ronaldo đã kết liễu chúng tôi vào phút 69. Nhưng chúng tôi lẽ ra đã có thể ghi được 5 bàn trong mười phút cuối. Đó thực sự là một thảm họa, một thất bại cay đắng.

[…]

Vào ngày gặp lại Real hôm đó, không có cầu thủ nào tốt hơn để tạo áp lực lên Alonso ngoài Welbeck. Đúng vậy, chúng tôi đã hy sinh khả năng ghi bàn của Wayne, nhưng chúng tôi biết cần phải phong tỏa Alonso và tận dụng điều này.

Ronaldo rất tuyệt vời trong cả hai trận đấu. Sau trận lượt đi ở Madrid cậu ta đã vào phòng thay đồ của chúng tôi và ngồi nói chuyện với các cầu thủ. Ronaldo rõ ràng vẫn nhớ các đồng đội cũ. Sau trận đấu tại Old Trafford, khi tôi đang xem đoạn băng Nani bị đuổi, cậu ta đã vào để an ủi tôi.

Chính các cầu thủ Real cũng biết việc rút thẻ đỏ cho Nani là ngu xuẩn! Mesut Ozil thừa nhận với một trong những cầu thủ MU rằng các cầu thủ Real cảm thấy họ như vừa thoát ra khỏi nhà tù vậy.

Cristiano đã từ chối ăn mừng bàn thắng, chuyện đó tốt thôi, bởi vì nếu không tôi đã bóp cổ cậu ta! Không có vấn đề nào với Ronaldo cả, đơn giản đó là một chàng trai rất tốt.

Ý nghĩ cuối cùng của tôi khi Man City mất chức vô địch về tay Manchester United là họ đã không tập hợp đủ những cầu thủ có thể hiểu được tầm quan trọng của chức vô địch Premier League, cái mà họ mới giành được lần đầu tiên sau 44 năm.

Rõ ràng đánh bại Manchester trong một cuộc đua giành danh hiệu là quá đủ với một số cầu thủ Man City, do đó họ như đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn!

Bảo vệ chức vô địch là một bước đi khó khăn tiếp theo; City không có được tâm lý đúng đắn để bảo vệ thứ mà họ từng giành được một cách kịch tính nhất năm trước đó, vào một ngày khóa sổ hấp dẫn nhất trong lịch sử của Premier League.

Khi tôi giành được chức vô địch Premier League đầu tiên vào năm 1993, tôi không muốn đội bóng của mình thả lỏng. Ý nghĩ đó khiến tôi hoảng sợ. Tôi kiên quyết tiếp tục tiến lên phía trước, phát huy sức mạnh của đội nhiều hơn nữa.

Tôi nói với lứa cầu thủ năm 1993 đó như sau: “Khi có kỳ nghỉ, vài người chỉ muốn tới Saltcoats, nơi cách Glasgow vỏn vẹn 20 dặm dọc theo bờ biển. Một số người thậm chí chẳng muốn làm điều đó: họ thấy hạnh phúc khi ở nhà hay ngắm những chú chim và những con vịt trong công viên. Và một số khác lại muốn... bay lên đến mặt trăng...”.

“Và đó chính là sự khác biệt về hoài bão của con người”.

0 Nhận xét